văn nghệ

  1. Hương mùa hè

    Truyện sưu tầm

    Cái kết cho sự khinh thường Tiều phu cùng học giả đi chung một chiếc thuyền ở giữa sông. Học giả tự nhận mình hiểu biết sâu rộng nên đề nghị chơi trò đoán chữ cho đỡ nhàm chán, đồng thời giao kèo, nếu mình thua sẽ mất cho tiều phu mười đồng. Ngược lại, tiều phu thua sẽ chỉ mất năm đồng thôi. Học...
  2. Hương mùa hè

    Tình mơ

    Ai mang gió đến bên trời Mang mây bên nắng, mang người bên ta Ai đem hương thả vào hoa Để anh bướm trắng lượn qua một chiều Ai đem nhớ buộc vào yêu Đêm về mơ mộng mỉm cười mình thôi Nhớ anh em nhớ làn môi Có nhau xin chớ gió thoảng mây trôi ... nhé người (Thơ sưu tầm ... có sửa đôi chút)
  3. Châm ngôn cho cuộc sống màu ...hường

    1. Nếu bạn đã cúi đầu, mà người khác vẫn cố tình tiến thêm. Vậy thì hãy ngẩng đầu lên 2. Sự nuông chiều tạo ra những kẻ vô ơn. Sự dể dãi tạo ra những kẻ không biết điều. Nhưng sự dứt khoát lại tạo ra một người luôn có những điều nuối tiếc 3. Kiểu rời bỏ mà đánh trống khua chiêng, thực ra chỉ...
  4. Truyện ngắn huyền bí : Cháo gừng vị ... ốc

    - Làm partner với chị không ? - Là làm gì hả chị ? - Cuối tuần qua nhà chị rồi biết. Chị hơn tôi 2 tuổi, về ngoại hình không chênh lệch nhiều nhưng cảm giác chị sống lâu hơn tôi 20 năm vậy. Cái gì chị cũng biết còn tôi thì cứ lơ nga lơ ngơ, trông tôi còn chẳng đẹp trai nữa cơ, chẳng hiểu sao...
  5. Hương mùa hè

    Giá như ...

    Biết lấy gì để lấp đầy khoảng trống Khi mong chờ hy vọng đã vụt bay Để lòng còn nghĩ đến chữ tương lai Sau những gì đắng cay đời ban tặng. Phải chi sống đừng đặt tình quá nặng Như bao người cứ lẳng lặng dửng dưng Quay lưng thôi là quên chữ đã từng Thì đường đời đâu lưng chừng lỡ bước. Chỉ tiếc...
  6. Tản Mạn ......

    Một người hay về ngang lối đó Một kẻ cứ bâng khuâng chốn này Dẫu bao lần từng có duyên gặp gỡ Người với người ,lại chẳng thể cạnh nhau
  7. Mong manh tình về...

    Đã lâu rồi chẳng dám hỏi thăm nhau Chỉ một tin có nào đâu là khó Sao ngập ngừng, soạn xong rồi xóa bỏ Sợ nhận về vẹn hai chữ "đã xem". Thêm nỗi sợ, giữa dòng đời vội vã Vô tình mình, lại chẳng nhận ra nhau Cứ lê bước, nơi mất nhau từ đó Tình lại chợt về, dẫu rằng rất mong manh.
Back
Top Bottom